Việc vẽ biếm họa của tôi là để có một cuộc sống bình thường, một thú vui bên lề. Điều đó khác xa với những nghệ sĩ, hình thức nghệ thuật mà họ chọn đã trở thành tôn giáo đối với họ. Rất nghiêm túc. Rất quan trọng. Nếu bạn có tài năng đặc biệt thì nhu cầu theo đuổi tài năng đó trở nên quan trọng. Một số bạn trẻ gắn bó với “nghệ thuật” của mình chỉ vì nó thú vị, gợi cảm, thời thượng. Khi còn trẻ, bạn có thể bay bổng được, nhưng khi tuổi trẻ chưa kịp trôi qua mà quỷ sứ đã đến đòi nợ rồi, thật sự rất đau lòng.
22. Bán hàng khó hơn bạn nghĩ
Khi mới ra trường, tôi liên hệ các công ty quảng cáo để xin việc. Tay giám đốc sáng tạo đề nghị cho ông xem các bản vẽ của tôi, ông thú nhận, các bản vẽ của tôi chẳng giúp gì cho ông cả, vì thị trường mục tiêu là các bà nội trợ trung lưu, hãy giảm tông xuống một chút. Giảm chất lượng để sản phẩm của bạn trở nên “thương mại” hơn chỉ khiến mọi người bớt thích nó đi mà thôi.
23. Chẳng ai quan tâm đâu. Mình làm cho bản thân mình thôi
Ai cũng bận bịu với cuộc sống của mình nên không thể quan tâm đến quyển sách, bức tranh, kịch bản v.v.. của bạn được, đặc biệt là khi chúng chưa hoàn thành. Còn những người không quá bận rộn thì bạn lại chẳng muốn họ xuất hiện trong đời mình chút nào.
Đem tác phẩm của mình ra làm một thương vụ lớn với người khác là nụ hôn của thần chết.
24. Thật phí thời gian khi lo lắng về cuộc đối đầu giữa “thương mại với nghệ thuật”
Thương mại và nghệ thuật là vấn đề tranh cãi. Đối với tôi, việc một tác giả bán nhiều sách hoặc ít sách không quan trọng, chúng chỉ là những vật vô giá trị, là trò tiêu khiển bên ngoài. Vấn đề là bạn định làm gì với quãng thời gian ngắn ngủi còn lại trên cõi đời này. Hai tiêu chí hoàn toàn khác nhau.
25. Đừng lo không tìm được cảm hứng. Trước sau gì nó cũng đến thôi
Cảm hứng đến trước khát vọng sáng tạo, chứ không phải ngược lại. Vì thế, tôi quyết định vẽ biếm họa trên lưng danh thiếp vì tôi có thể mang chúng theo mình. Khi có cảm hứng vẽ thì tôi tạt vào ghế đá công viên hoặc quán cà phê để vẽ. Không gắng sức. Cảm hứng chẳng bao giờ xuất hiện vào thời điểm thuận lợi, cũng như chẳng kéo dài được lâu. Nếu bạn nhìn vào tờ giấy trắng mà không thấy gì nảy ra trong đầu, bạn nên đi làm việc khác. Cố gắng sáng tạo khi không có hứng chẳng khác gì nói chuyện chỉ để mà nói.
26. Bạn phải tìm ra cách riêng của mình
Một trong những yếu tố làm nên nghệ sĩ lớn chính là học cách hát không phải bằng giọng của bất kỳ ai mà bằng giọng của chính mình. Thứ khiến cho nghệ thuật trở nên vĩ đại là chất nhân văn, chứ không phải là hình thức. Giọng hát chứ không phải dáng hình. Hãy dành toàn tâm toàn ý vào đó, bạn sẽ tìm được giọng hát của riêng mình.
27. Viết bằng cả trái tim
Dù bạn viết cho một người, năm người, một ngàn người, một triệu người hay hàng triệu người, thực ra chỉ có một cách kết nối chân chính duy nhất. Cách duy nhất thật sự hiệu quả: Viết bằng cả trái tim.
28. Cách tốt nhất để được phê duyệt là không cần phê duyệt
Khi tôi mới vào làm việc tại tạp chí Punch, ông biên tập biếm họa cho tôi xem cả một chồng thư của nhiều họa sĩ biếm họa nổi danh trước đây, với giọng rầu rĩ, tuyệt vọng nài nỉ được xuất bản. Ông bật cười một cách tinh quái: “Làm thế nào để không được xuất bản, hãy viết cho tôi một bức thư chết tiệt như vậy”. Điều này hoàn toàn đúng với tất cả nghệ thuật lẫn kinh doanh và với tất cả những gì đáng sở hữu.
29. Sức mạnh ư, chẳng ai cho đâu. Bạn phải giành lấy nó thôi
Không cần bất cứ điều gì từ người khác chính là cách để bạn vươn tới vị trí giỏi nhất thế giới.
30. Bất kể bạn chọn cái gì, quỷ sứ vẫn có phần của nó
Van Gogh không bao giờ bán được bức tranh nào trong suốt cuộc đời của mình. Nhưng giá tranh của ông tăng vọt không lâu sau cái chết của ông. Bất cứ ai cũng có thể trở thành một người xả thân vì lý tưởng. Bất cứ ai cũng có thể trở thành kẻ hoài nghi. Phần bất biến nằm ở đâu đó giữa hai thái cực này – đấy chính là phần con người.
Theo NQVN